Ảnh bài đăng SỐ PHẬN, BI KỊCH VÀ BẠO LỰC TRONG PHIM CỦA ĐẠO DIỄN HUYỀN THOẠI FRITZ LANG.
phỏng vấn

SỐ PHẬN, BI KỊCH VÀ BẠO LỰC TRONG PHIM CỦA ĐẠO DIỄN HUYỀN THOẠI FRITZ LANG.

**Có phải rằng kịch bản tạo nên bộ phim “M” (1931) của ngài là bắt nguồn từ những vụ giết người được đưa lên báo ở Düsseldorf không?**

Ảnh bài đăng NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẰNG SAU BỘ ẢNH CHỤP JAMES DEAN CỦA DENNIS STOCK
phỏng vấn

NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẰNG SAU BỘ ẢNH CHỤP JAMES DEAN CỦA DENNIS STOCK

(Bài viết được tham khảo, lược dịch và tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, thông tin cụ thể mình xin để ở cuối bài. Nên nếu được, mọi người có thể đọc trực tiếp từ các bài báo tiếng Anh để nắm thêm nhiều chi tiết).

Ảnh bài đăng PHỎNG VẤN SERGEI PARAJANOV
phỏng vấn

PHỎNG VẤN SERGEI PARAJANOV

“Nếu ai đó bảo tôi rằng ‘Phim của anh trông khá giống với phim của Pasolini’, tôi sẽ cảm thấy dễ thở hơn, vì đối với tôi, Pasolini thực sự là một người vĩ đại. Anh ấy tựa như một vị thần, của vẻ đẹp, thẩm mỹ, là một bậc thầy mang đậm phong cách riêng biệt, một người. Anh ấy không chỉ vượt trội về trang phục, mà còn ở những cử chỉ. Hãy nhìn vào những yếu tố đó trong phim Oedipus Rex (1967) của anh ấy. Tôi tin rằng đó là một tác phẩm điện ảnh đầy tinh xảo. Những diễn viên của anh ấy, trực giác và góc nhìn của anh về tính nam và nữ,... chúng đều rất khéo léo.

Ảnh bài đăng TÂM SỰ CỦA ROMY SCHNEIDER
phỏng vấn

TÂM SỰ CỦA ROMY SCHNEIDER

"Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó, khi tôi được tự mình trải nghiệm một khoảnh khắc vĩ đại tới như vậy: Đó là trở thành một diễn viên có ý nghĩa tới nhường nào... Lúc tới giờ nghỉ tập, Luchino (Visconti) kêu các diễn viên khác ra về. Chỉ để tôi và bạn diễn ở lại. Tôi phải tập đi diễn lại... Visconti thì cứ im lặng. Mười lần, hai mươi lần ông ấy nghe tôi lảm nhảm thoại kịch. Rồi bỗng dưng 'nó' xuất hiện trong tôi - cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ như in ký ức đó trong tâm trí mình - không còn vật gì đè nặng lên vai nữa, tôi bỗng 'biến đổi' - từ trong thâm tâm. Chỉ một vài khoảnh khắc, tôi không còn là Romy nữa. Tôi là Annebella. Chỉ Annabella mà thôi, không còn biết 'Romy Schneider' là gì nữa. Tôi bỗng 'cô đơn' nơi thế giới rộng lớn này, khi ấy tôi không còn để tâm tới đạo diễn, bạn diễn, hay sân khấu gì nữa. Tôi tự do. Sau khi nó biến mất. Tôi ngồi sụp xuống giữa sàn diễn, rồi nằm vật xuống mà khóc nức nở không do dự. Visconti sau đó chậm rãi tiến bước lên sân khấu, ngồi cạnh và đặt hai tay lên vai tôi - 'Được đấy, Romina'... Một sự khích lệ to lớn từ một người chẳng mở lời khen ai bao giờ, chứ chả nói tới một 'lính mới' như tôi.

Ảnh bài đăng THƯ AL PACINO GỬI ROBERT DE NIRO SAU KHI XEM RAGING BULL (1980)
phỏng vấn

THƯ AL PACINO GỬI ROBERT DE NIRO SAU KHI XEM RAGING BULL (1980)

"Xin chào Bobby, phải nói rằng - tôi đã xem "Raging Bull" lần đầu tiên hồi thứ Bảy vừa rồi. Thật sự mà nói cảm xúc của tôi vẫn còn lâng lâng sau khi xem. Đó thực sự là một tác phẩm nghệ thuật hoành tráng và là nguồn cảm hứng cho tôi. Tôi không bao giờ diễn được như vậy đâu, như anh biết đấy, bởi vì nếu bây giờ tôi bắt đầu diễn theo kiểu đấy… Nếu tôi không viết thư cho anh, chắc anh sẽ nghĩ tôi không thích bộ phim. Nhưng không, tôi rất thích nó và tôi phải gửi ngay. Xin lỗi nếu tôi hơi làm phiền anh, nhưng thực sự anh là tuyệt nhất đấy, Bobby."

Ảnh bài đăng SOFIA COPPOLA VÀ LẠC LỐI Ở TOKYO
phỏng vấn

SOFIA COPPOLA VÀ LẠC LỐI Ở TOKYO

"Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi người có thể kết nối với nó nhiều như vậy" - Sofia Coppola nói về tác phẩm 'Lost in Translation' sau 15 năm công chiếu, một câu chuyện lãng mạn ở Tokyo đã được Sofia ấp ủ từ lâu (bài báo trên tờ Little White Lies, 26/8/2018).

Ảnh bài đăng "ANH CÓ MUỐN THẤY MARILYN MONROE KHÔNG?"
phỏng vấn

"ANH CÓ MUỐN THẤY MARILYN MONROE KHÔNG?"

“…Một anh biên tập viên tạp chí trẻ tuổi, đầy tham vọng cùng với một chàng nhiếp ảnh gia hay u sầu; cả hai đã cùng nhau khám phá một 𝐌𝐚𝐫𝐢𝐥𝐲𝐧 𝐌𝐨𝐧𝐫𝐨𝐞 khác, một 𝐌𝐚𝐫𝐢𝐥𝐲𝐧 𝐌𝐨𝐧𝐫𝐨𝐞 mà chẳng ai biết…”