phỏng vấn

TÂM SỰ CỦA ROMY SCHNEIDER

Người viết: Nguyễn Phan Thái Vũ!

img of TÂM SỰ CỦA ROMY SCHNEIDER

“Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó, khi tôi được tự mình trải nghiệm một khoảnh khắc vĩ đại tới như vậy: Đó là trở thành một diễn viên có ý nghĩa tới nhường nào… Lúc tới giờ nghỉ tập, Luchino (Visconti) kêu các diễn viên khác ra về. Chỉ để tôi và bạn diễn ở lại. Tôi phải tập đi diễn lại… Visconti thì cứ im lặng. Mười lần, hai mươi lần ông ấy nghe tôi lảm nhảm thoại kịch. Rồi bỗng dưng ‘nó’ xuất hiện trong tôi - cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ như in ký ức đó trong tâm trí mình - không còn vật gì đè nặng lên vai nữa, tôi bỗng ‘biến đổi’ - từ trong thâm tâm. Chỉ một vài khoảnh khắc, tôi không còn là Romy nữa. Tôi là Annebella. Chỉ Annabella mà thôi, không còn biết ‘Romy Schneider’ là gì nữa. Tôi bỗng ‘cô đơn’ nơi thế giới rộng lớn này, khi ấy tôi không còn để tâm tới đạo diễn, bạn diễn, hay sân khấu gì nữa. Tôi tự do. Sau khi nó biến mất. Tôi ngồi sụp xuống giữa sàn diễn, rồi nằm vật xuống mà khóc nức nở không do dự. Visconti sau đó chậm rãi tiến bước lên sân khấu, ngồi cạnh và đặt hai tay lên vai tôi - ‘Được đấy, Romina’… Một sự khích lệ to lớn từ một người chẳng mở lời khen ai bao giờ, chứ chả nói tới một ‘lính mới’ như tôi.

Romy ngồi chờ Alain Delon (đằng xa) trong một quán café ở Paris. Ảnh chụp bởi Jesper Høm năm 1961.

Tôi ra về và ghé lại một quán rượu nhỏ gần rạp hát, ‘Che Peux’ trên phố Blanche. Trong lúc ngồi chờ Alain (Delon) tới - ảnh đang thay quần áo - tôi tự thưởng cho mình một đêm say đã đời. Chả biết tối đấy tôi uống cái gì nữa: Sâm panh hả, vang đỏ, hay whiskey? Tôi chỉ nhớ mình đang rất hạnh phúc và say đứ đừ thôi. Tôi nghĩ: ‘Giờ nó là nghề của mày’. Trước đấy tôi cũng có nhiều thứ làm mình thấy tự hào, nhưng ước mơ được diễn trên sân khấu kịch thì không gì so sánh nổi. Vậy mà giờ nó rõ ràng với tôi quá rồi: ‘Đây là nơi mà mình thuộc về’. Tôi đã định quay lại rạp và tự tập tiếp một mình, nhưng chị lễ tân về mất rồi. Tôi phải chờ tới lúc Alain đến và kể cho anh những gì mới xảy ra với mình thôi.” - Romy Schneider viết trong cuốn nhật ký.


Ủng hộ All About Movies

Đóng góp cho các tay viết của AMO
hàng tháng chỉ từ 10K VNĐ

amo