phỏng vấn
Sandra Hüller nói về sự nghiệp, thành công và nỗi cô đơn
Người viết: Giorgio
Trong nhiều năm qua, những lời than thở về sự thiếu vắng của “những ngôi sao điện ảnh” ở châu Âu luôn được nhắc đến. Dẫu vậy, châu Âu cũng không thiếu những diễn viên đầy đột phá, mang tầm vóc quốc tế. Riêng nước Đức có thể tự hào khi đã sản sinh ra một loạt diễn viên vô cùng tài năng như Christoph Waltz (người Áo) đến Daniel Brühl và gần đây là Nina Hoss và Franz Rogowski. Nhưng có lẽ không ai có một năm thành công hơn Sandra Hüller, một trong những nữ diễn viên thầm lặng nhưng đầy cuốn hút nhất từng xuất hiện trên màn ảnh rộng trong những năm gần đây. Hai cú hit The Zone of Interest và Anatomy of a Fall, bộ phim mà cô đã giành được đề cử Oscar cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đã củng cố vị thế của cô như một tài năng đáng gờm, không chỉ đa dạng mà còn phức tạp trong nhiều vai diễn khác nhau.
Tất nhiên, Hüller không còn xa lạ với những lời khen ngợi. Các nhà phê bình đã đánh giá cao những vai diễn có chiều sâu của cô trong Toni Erdmann (2016), Sibyl (2019), bộ phim lần đầu tiên cô hợp tác với đạo diễn Justine Triet của Anatomy of a Fall và I’m Your Man (2021). Một nữ diễn viên trẻ người Đức đáng chú ý khác là Paula Beer, người đã có những bước tiến đáng ngưỡng mộ trong sự nghiệp ở tuổi 29, đặc biệt là nhờ sự hợp tác của cô với đạo diễn Christian Petzold, người đã hợp tác với cô qua 3 bộ phim Transit (2018), Undine (2020) và gần đây nhất là Afire (2023). Để nhìn lại năm bộ phim nổi bật của Sandra Hüller trong chuỗi series Anatomy of an Actor của Metrograph, Paula Beer và Sandra Hüller đã trò chuyện qua email về sự nghiệp, quá trình và thành công đang phát triển của họ.
PAULA BEER: Dự án/vai diễn nào đã giúp chị trưởng thành nhất?
SANDRA HÜLLER: Tôi muốn đề cập đến dự án hiện tại trước. Đối với Lễ hội m nhạc và Nghệ thuật Ruhrtriennale, tôi đang tập luyện một buổi biểu diễn với âm nhạc của ca sĩ PJ Harvey cùng với Ivo van Hove, Liesa van der Aa và nhóm nhảy La Horde. Nó thách thức tôi ở nhiều cấp độ: cơ thể tôi, tâm hồn tôi, bộ não tôi. Vì vậy, tôi nghĩ mình chưa từng làm bất cứ điều gì đầy thử thách như vậy. Sau đó, công việc của tôi với Johan Simons tại nhà hát đã giúp tôi trưởng thành nhiều, cũng như làm việc với các đạo diễn Maren Ade, Jonathan Glazer và Justine Triet. Tôi cũng đã phát triển các kỹ năng và cảm quan mới từ việc quay bộ phim “Rose” với đạo diễn Markus Schleinzer. Tôi nghĩ câu hỏi của bạn cũng rất quan trọng, bởi vì đối với tôi, đó là tất cả những gì công việc hướng ta đến: sự trưởng thành. Với tư cách là một con người và một nghệ sĩ.
PB: Định nghĩa về thành công đối với chị là gì?
SH: Tôi thấy khó trả lời câu hỏi này vì đó là một từ mà tôi hầu như không sử dụng, nếu có thì tôi cũng không muốn nghĩ đến hay sử dụng trong các cuộc trò chuyện. Tôi có xu hướng tự hỏi: tôi thấy thỏa mãn bởi điều gì? Trải nghiệm trong công việc là điều tôi thấy thỏa mãn. Thường thì, đó là nhóm người mà tôi dành thời gian cùng trong quá trình thực hiện một dự án, sự kết nối của tôi với họ, sự tôn trọng mà tôi dành cho họ và ngược lại.
PB: Chị có cảm thấy cô đơn trong công việc của mình không?
SH: Có. Thực sự khá nhiều đấy. Thường là vì tôi lựa chọn như vậy. Tôi thấy không dễ dàng khi ở bên mọi người sau các buổi tập, những ngày quay phim hoặc sau buổi diễn, ngoại trừ việc dành thời gian gia đình tôi. Tôi cảm thấy mình cần thời gian để xử lý những gì tôi đã trải qua, suy nghĩ và học được. Dù thường sẽ khá cô đơn, hơi chạnh lòng, nhưng đôi khi như thế lại tốt.
PB: Khoảnh khắc nào được xem là bản lề trong sự nghiệp của chị?
SH: Đó là thời gian tôi bắt đầu sự nghiệp, tôi đã quyết định gắn bó lâu dài với đoàn diễn tại Jena, tạo bàn đạp để tôi có thể phát triển sự nghiệp. Đó là một đoàn diễn viên nhỏ, tôi không bộc lộ quá nhiều, tôi có thể thử sức mình trong không gian riêng. Trải nghiệm ghi hình bộ phim Requiem (2006) với đạo diễn Hans-Christian Schmid đã đặt ra cho tôi các tiêu chuẩn về cách làm việc trên phim trường. Và để lặp lại câu trả lời của mình cho câu hỏi đầu tiên của bạn, thì dường như không có một khoảnh khắc nào để tôi chỉ ra được đó là bản lề trong sự nghiệp. Tất nhiên là tôi muốn biết câu trả lời của riêng bạn cho câu hỏi này.
PB: Chị học được nhiều nhất từ điều gì?
SH: Nền tảng cho mọi thứ có lẽ là quá trình đào tạo của tôi tại Học viện Nghệ thuật Sân khấu Ernst Busch. Sau đó là hành động quan sát, theo dõi.
PB: Với tôi, diễn xuất trên sân khấu có vẻ là một loại hình khác so với diễn xuất trước ống kính. Chị trải nghiệm điều này như thế nào, cũng như nhận được gì từ cả hai?
SH: Tôi thấy chúng không khác nhau nhiều lắm. Quá trình tập dượt khác với khi ghi hình cho từng phân cảnh, vì khả năng gặp sơ suất khi diễn trên sân khấu cao hơn rất nhiều. Tuy nhiên, về suy nghĩ và cảm xúc thì chúng khá giống nhau. Chỉ có hình thức, phương tiện là khác nhau.
PB: Công việc của chúng ta đôi khi quá thú vị đối với tôi, tôi cũng thường lo lắng trước khi đi đây đi đó. Chị cảm thấy thế nào trước những bước tiến lớn? Ví dụ, khi chị ở Cannes năm ngoái, chúng ta đã gặp nhau vào bữa trưa. Lúc đó trông chị có vẻ rất thoải mái, như thể chị đang rất bình yên với chính mình đến nỗi sự hối hả và nhộn nhịp không thể ảnh hưởng được đến chị. Vậy chị có cảm thấy giống vậy không?
SH: Tôi cũng cảm thấy giống bạn. Công việc này cũng gắn liền rất nhiều với các loại thuốc cho cơ thể: adrenaline, dopamine, v.v. Tôi thấy việc xem mình như là khách trong ngành này rất hữu ích và tôi đã học cách bình tâm bản thân lại, thông qua việc suy ngẫm, khẳng định, chơi thể thao, hình thành những thói quen,… Nhân tiện, tôi thấy bạn cũng luôn toát lên sự điềm tĩnh và bình yên với chính mình khi tôi gặp bạn.
PB: Sau lần được nhận đề cử Oscar ngoạn mục này, chị sẽ làm gì tiếp theo? Có gì thay đổi kể từ đó không?
SH: Thật không may, việc nhận đề cử nó không giống như lấy được bằng lái xe hay như bất cứ thứ gì khác. Chúng ta luôn phải bắt đầu lại từ đầu. Tôi có thể cảm nhận được một kỳ vọng nào đó, dù tôi không chắc chắn liệu đó là từ phía bên ngoài hay bên trong tôi. Tôi chỉ cần tiếp tục và cố gắng không sợ mắc sai lầm.
PB: Nếu chị không còn có thể làm việc trong ngành điện ảnh hoặc sân khấu, chị muốn làm gì khác?
SH: Tôi có thể sẽ làm việc trong ngành chăm sóc hoặc tôi sẽ giúp đỡ theo một cách khác. Đôi khi tôi phải tự nhắc nhở bản thân rằng công việc của chúng tôi cũng có ý nghĩa thực sự đối với một số người.
Dịch từ cuộc phỏng vấn của nữ diễn viên Paula Beer với nữ diễn viên Sandra Hüller trên trang Metrograph
Ảnh: The New Yorker
Ủng hộ All About Movies
Đóng góp cho các tay viết của AMO
hàng tháng
chỉ từ 10K VNĐ