(Bản dịch từ bài viết của nhà phê bình Jonathan Rosenbaum về nhà làm phim Pháp Leos Carax, được xuất bản lần đầu trên tạp chí Film Comment, Số 30 Kỳ 3 tháng 5 năm 1995 tại New York và được đăng tải lại trên trang của ông. Những chú thích được viết trong ngoặc của bài đều là những ghi chú từ bài viết gốc được dịch lại, còn những chú thích riêng của chúng mình sẽ đều được nằm ở cuối bài. All About Movie chỉ chuyển ngữ và chia sẻ về trang nhân dịp bộ phim Annette của Carax được ra mắt. Xin cảm ơn và chúc mọi người một buổi tối vui vẻ!)
*“Tôi là một con côn trùng, kẻ đã từng mơ hắn là một con người, và vô cùng say mê với điều đó. Nhưng giờ đây giấc mơ ấy đã lụi tàn, và con quái vật trong tôi đang dần thức tỉnh.”*
*“Tạ ơn Chúa, cảm ơn Chúa đã mở mang tầm mắt cho con. Lời sám hối của chúng con đã được Chúa gửi qua cánh cửa này.”*
Almost Famous như một lời tri ân đẹp đẽ của Cameron Crowe đến nền âm nhạc thập kỷ 60 – 70, đến những thanh thiếu niên với niềm khát khao được nổi loạn, được sống trọn trong bầu nhiệt huyết tuổi trẻ. Và có lẽ, vào khoảnh khắc khi những giai điệu ngọt ngào của Tiny Dancer được cất lên, chúng ta mới vỡ oà khi nhận ra rằng, chính chúng ta cũng là William Miller, là Penny Lane, là những người trẻ tuổi nhiều mơ ước, là những kẻ đã, và đang đứng bên ranh giới của sự trưởng thành. Đối với những con người yêu Rock ‘n’ Roll, thì đây còn là linh hồn, là sự phơi bày trần trụi về tuổi trẻ.
Ai đã từng nói: *”Điện ảnh chia làm hai cột mốc, đó là trước và sau khi Marlon Brando xuất hiện.”* Marlon Brando, không gì khác, chính là viên ngọc quý báu, là tài năng kiệt xuất, là ngôi sao sáng mãi trên bầu trời Hollywood. Trên đời này có một, và chỉ một Marlon Brando. Hôm nay là 97 năm ngày sinh của Marlon Brando (3/4/1924) và cũng là dịp thích hợp để “quay ngược thời gian”, điểm lại một trong những tác phẩm vĩ đại nhất xuyên suốt sự nghiệp tài tử này. Đó là bộ phim A Streetcar Named Desire (tựa Việt: Chuyến tàu mang tên Dục Vọng).
*“Hãy ước mơ như thể đời ta là vĩnh viễn, và sống như thể cái chết sẽ đến ngày hôm nay.”* – James Dean
*“Con người dành cả tuổi thơ để ước mình mau chóng lớn lên, và rồi dành cả quãng thời gian trưởng thành để mong mình bé trở lại”.* Giữa dòng đời phù phiếm, bộn bề, có lẽ ai trong chúng ta đều từng cảm thấy lạc lõng, cô đơn mà khát khao được trở về với bầu trời kí ức, với tuổi thơ êm đềm. Đó là những tháng ngày hồn nhiên, trong trẻo đầy ắp niềm vui, là những cơn mưa, là dòng suối tắm táp cho tâm hồn mãi xanh tươi, là những người bạn chân thành tưởng chừng sẽ mãi là tri kỷ, sẽ đứng bên nhau đến cuối con đường. Hôm nay, hãy cùng mình nhớ về tuổi thơ, hãy cùng lên chuyến tàu mang tên Stand By Me, để được sống lại trong những tháng ngày êm đẹp ấy một lần nữa.
“Ngày mai, chim muông sẽ lại ca hát. Hãy có lòng can đảm để đối diện với cuộc đời.” – Charlie Chaplin